» DU HỌC SINH: YÊU XA CŨNG CÓ LÀ GÌ, CHỈ CẦN CHÚNG TA VỮNG TIN VÀO TÌNH YÊU

Hãy vững tin bạn nhé, bởi chỉ cần trái tim ta có nhau, thì khoảng cách có xa xôi đến mấy cũng hóa gần lại thôi!

Hồi mới quen nhau, anh bảo tôi rằng: “Anh sẽ chỉ yêu ai gần nhà, trong vòng bán kính 4 km”. Lúc đó tôi cho rằng, đã là tình yêu thì phải có chông gai thử thách, nếu chỉ vì chút khoảng cách địa lý mà đã làm đôi bên nhụt chí, thì có lẽ là do tình cảm vẫn chưa đủ sâu đậm, chẳng đáng để bận tâm. Tôi cười, nói: “Còn em thì chỉ yêu anh nào cách em cả nghìn cây số thôi”.

Ấy thế mà sau này hai đứa lại yêu nhau. Nhà chúng tôi cách nhau 20 km, những lúc hẹn hò, anh phải vượt qua một quãng đường rất xa mới tới được chỗ tôi. Có hôm ngồi sau xe anh, nghe anh hát bài Một nhà, nghe đến câu “… đến hôm nay ta đã chung một lối, anh không còn phải đi xa đón đưa” mà khóe mi tôi cay cay.

Tôi thấy thương anh nhiều biết mấy. Ngẫm lại, người con trai ấy đã vì tôi mà chịu bao vất vả, tôi vô cùng cảm động, càng thấy yêu và trân trọng anh hơn. Anh đã dần dần đánh cắp trái tim tôi như thế, một cách thật nhẹ nhàng, và như một lẽ đương nhiên, tôi biết mình chỉ thuộc về anh.

Những tưởng tình yêu của chúng tôi cứ hạnh phúc và êm đềm như thế, nhưng bỗng một ngày anh báo tin mình sẽ sang Nhật lập nghiệp. Tôi thấy lo sợ nhiều, sợ hãi tới hoang mang. Tôi sợ khoảng cách, tôi sợ người tôi yêu sẽ thay lòng đổi dạ, tôi sợ ai đó sẽ cướp mất anh, khi mà ở ngoài kia có bao nhiêu cám dỗ, mà tôi thì chẳng được gần bên anh.

Thì ra đến lúc này tôi mới hiểu những suy nghĩ của mình khi trước thật quá nông cạn và ngây ngô. Cái gì mà chông gai thử thách, cái gì mà sóng gió bão giông? Thực sự thì đến sau cùng, điều chúng ta cần ở tình yêu vẫn chỉ là bốn chữ: Bình dị, an yên!

Trước khi anh đi, chúng tôi đã nghiêm túc suy nghĩ về mối quan hệ của mình. Chúng tôi phải lựa chọn giữa việc chia tay nhau mãi mãi, hoặc là sẽ phải xa nhau một thời gian khá dài. Tôi rất muốn giữ anh ở lại. Hà Nội cũng tốt mà, đâu cứ phải sang Nhật mới được, phải không?

Nhưng cuối cùng anh vẫn phải ra đi, để theo đuổi đam mê của mình. Đó là nơi anh có thể “thỏa sức vẫy vùng” và thể hiện tài năng. Vậy tại sao tôi lại ngăn cản người mình yêu thực hiện những ước mơ hoài bão của bản thân cơ chứ? Mặc dù chẳng biết đến khi nào chúng tôi mới lại có thể ở bên nhau mà không còn lo sợ khoảng cách sẽ chia cách tình yêu, nhưng tôi vẫn ủng hộ quyết định của anh.

Thời gian cứ lặng lẽ trôi qua, chúng tôi cùng nhau học cách yêu xa, học cách thứ tha và thấu hiểu nhau, đồng thời chấp nhận những thiếu sót của nhau. Tôi phát hiện ra rằng, càng xa anh như thế tôi càng nhớ càng thương anh nhiều hơn. Khi được gặp lại anh sau chuỗi ngày xa cách, tôi thấy hạnh phúc vô vàn, nước mắt cứ tuôn rơi.

Cảm giác ấy giống với lần đầu tiên gặp anh, trái tim cứ đập liên hồi. Trong khoảnh khắc đó tôi hiểu ra, nếu đã yêu thương nhau thật lòng, thì dẫu khoảng cách có gần hay xa thì cũng chẳng thể khiến chúng ta phải bận tâm quá nhiều. Khoảng cách trái tim mới là xa nhất và khó kéo gần nhất.

Tôi có một chị bạn đã ngoài ba mươi tuổi, yêu xa một anh ở Sài Gòn cũng đã gần mười năm. Tình yêu của họ đẹp như một câu chuyện cổ tích. Chưa cần biết kết quả thế nào, nhưng tôi vẫn rất ngưỡng mộ và khâm phục họ. Là thế đấy các bạn ạ, chuyện tình yêu chẳng bao giờ giống như ta tưởng tượng hay mong muốn. Nhưng hãy cứ vững tin bạn nhé, bởi chỉ cần trái tim ta có nhau, thì khoảng cách có xa xôi đến mấy cũng hóa gần lại thôi!

THEO TRÍ THỨC TRẺ